Truyện Sex Diễm

Phần 22

Hôm sau…

2h trưa, như đã hẹn trước từ tối qua, Thanh sida có mặt, không quên cầm theo usb đã được dọn sạch không còn một tí dữ liệu gì. Mặt nó xanh xao, chân tay khá run rẩy, mình đoán có lẽ hôm qua nó làm việc hơi bị quá sức.

Tiếp đó là công đoạn truyền dữ liệu, lần này mình lựa toàn hàng hot Maria, Sora, Saori… cho nó liệt cmn luôn cho rồi, khỏi phiền nữa. Thanh sida cười hớn hở như đứa trẻ được quà, tay cầm usb nâng niu chẳng khác nào báu vật. Nó sướng đến mức quên cả đội mũ bảo hiểm, mình kêu nó cũng éo nghe, thôi thì để mấy anh bò vàng nhắc nhở nó vậy.

Nó về rồi, mình lên máy lướt web nghe nhạc, rảnh rỗi quá các bác ợ. Ngồi chán đến chiều thì chị về, mình mừng rỡ chạy tọt xuống dưới nhà, tiếc là không có đuôi, nếu có chắc cũng ngoắt lia lịa.

– T mới ngủ dậy hả?

Thấy mình, chị hỏi ngay, chắc chị quên hết chuyện hôm trước rồi, may quá!

– Em dậy trưa giờ rồi, mà ở trên phòng cho mát. Nay trời nóng quá!

– Ừm, nóng ghê! Chắc chị phải đi tắm cái cho mát rồi mới nấu cơm nổi.

Chị đi lên lầu, mình ngồi dưới ngóng theo. Mỗi lần nghe chị nói đi tắm, máu mình lại sôi lên như núi lửa phun trào mắc ma, chả hiểu vì sao. Lên truyensex.co nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma cmnr.

Ngồi xem tv gần nửa tiếng, ba mẹ đã về rồi mà chị vẫn chưa xuống, mình thấy là lạ, bình thường chị tắm rất lâu, nhưng làm gì đến nửa tiếng đồng hồ. Mẹ cũng thấy lo nên kêu mình lên coi chị sao rồi.

Mình leo lên cầu thang, ngó vào phòng chị, cửa mở. Bước vào chẳng thấy chị đâu, không lẽ giờ này còn tắm chưa xong? Mình đi lại toilet thấy cửa toilet vẫn đóng chặt liền đưa tay gõ nhẹ.

“Cốc cốc”

– Chị ơi…

Không nghe trả lời, mình thực sự thấy lo, bắt đầu gõ mạnh.

– Chị có trong đó không?

“Rầm…rầm..”

Mình lo quá, sợ chị bị gì xỉu trong đó rồi, co chân lên tính đạp cửa ra. Lúc này chị chợt lên tiếng, nói nhỏ xíu.

– Có… T đừng đập cửa nữa.

Mình thở phào nhẹ nhõm:

– Trời! Chị làm gì trong đó mà em kêu không trả lời vậy? Tắm xong chưa?

– Xong rồi…mà chị không ra được..

– Ax, làm gì không ra được? Chị bị gì hả?

– Ừ…m…

Vụ này căng, chị bị gì vậy trời? Mình bóp tay lên trán suy nghĩ..

– Dì… về chưa T?

– Về nãy giờ rồi, mẹ lo nên kêu em lên coi chị sao đó.

– T kêu dì lên giùm chị đi..

Chị vẫn ở trong toilet, nói vọng ra. Giọng chị có vẻ ngại ngại..

– Có em ở đây được rồi, kêu mẹ chi? Mà chị bị sao vậy? Nói em nghe còn biết mà tính chứ.

– T không giúp được đâu, kêu dì giùm chị đi mà..!

Đệt, chuyện gì mà mình không lo được, phải nhờ tới bà dì lụm cụm. Ax, không lẽ… đầu mình chợt sáng ra, sao bữa nay ngu đột xuất thế không biết.

– Chị… tới tháng hả?

Mình rụt rè hỏi.

Không nghe chị nói gì…

– Phải không?

Mình gõ nhẹ vào cửa.

– Ừ..m..

Chị ừ khẽ, chắc ngại với mình.

– Chị để ở đâu? Em lấy cho.

Mình hăng hái.

– Hết lâu rồi, hồi chiều chị tính ghé mua mà quên…

Ờ hén, nếu còn thì nãy giờ chị ra lấy rồi, cần gì chờ mình lên, ngu tập 2 nữa.

– Vậy để em đi mua cho. Chị xài loại gì?

– Thôi, con trai mà đi mua mấy cái đó, kì lắm… T nói với dì giùm chị đi..

– Chời ơi, có gì mà kì. Hồi đó em đi mua cho mấy bà chị hoài à! (nói dóc đó các bác ợ, trước giờ chưa mua lần nào).

– Vậy hả..? Ừ..m

Chị ngập ngừng, chắc mặt đang đỏ lên như gấc chín đây, tiếc là núp trong đó mình không thấy được.

Mình nhắc lại:

– Loại gì? Kotex, Whisper, Diana…

Mình kể ra một lèo toàn những thương hiệu nổi tiếng hay quảng cáo trên tv, ra vẻ sành sõi cho chị đỡ ngại.

– Whisper…

Chị nói nhỏ xíu, lắng tai lắm mới nghe được.

– Rồi, chờ em tí.

Mình phi xuống lầu, ngó trước ngó sau không thấy mẹ đâu, thế là lọt tọt chạy bộ qua tiệm tạp hóa gần nhà (trong xóm, cách vài trăm mét).

5 phút sau mình chạy về, tay cầm bọc Whisper mà vui như tết. Bà bán hàng không dòm ngó gì mình, chắc bán riết quen rồi, không quê như mình nghĩ. Lần đầu tiên đi mua bvs cho người mình yêu, vui lắm các bác ợ (có dịp các bác nên thử).

Mẹ vẫn còn dưới bếp, mình lao lên lầu, gõ cửa toilet.

– Mua rồi nè. Chị mở cửa ra đi.

“Két..”

Cánh cửa hé mở một khoảng nhỏ xíu, vừa đủ cho bàn tay chị chui lọt. Mình cũng lịch sự, đứng về phía ngược hướng mở cửa, nên chẳng nhìn thấy gì cả.

Cầm vội bọc Whisper, chị đóng cửa lại.

– Cảm ơn T..!!

Mình tiếc nuối đi xuống nhà, ngồi xem tv. Một lúc sau, chị đi xuống nhưng không dám nhìn mình, nhè nhẹ bước ra sau bếp phụ mẹ nấu cơm. Mình cũng thấy tội nghiệp nên vờ như không để ý.

Cả bữa cơm, chị vẫn trò chuyện vui vẻ với ba mẹ, nhưng không nói gì đến mình, y hệt hôm qua. Chỉ khác một điều, hôm qua chị giận mình, còn hôm nay chị hết giận rồi, mà lại ngại với mình. Mỗi lần mình nhìn chị, mặt chị lại đỏ lên, ăn cơm không được tự nhiên cho lắm. Mình cũng biết ý nên không nhìn nữa, trong bụng cứ cười thầm.

Ăn xong, chị rửa chén. Mình xách ghế lại ngồi kế bên phỏng vấn.

– Chị lãng nhen! Sao tự nhiên không nói chuyện với em?

– Có đâu. Tại… không biết nói gì chứ bộ..

– Xì.., mọi hôm nói như két. Bữa nay thì im re..

– Ai kêu… T cười chị chi..

– Ax, em cười chị hồi nào?

– Thôi đi, nhìn mặt T là biết rồi. Chắc đang cười chị con gái hư, không nết na, không biết lo, để T là con trai phải đi mua giùm…

Đệt, con gái đúng là chúa suy diễn. Mình thề éo nghĩ gì, cũng chưa hề cười trước mặt chị (cười trong bụng thôi), vậy mà… nghe chị xổ một tràng mình cứng họng luôn, ngồi trơ như phỗng.

– Thấy chưa, bị chị nói trúng tim đen nên im rồi.

Chị nói, mắt vẫn nhìn vào bồn rửa chén.

– Chời ơi, trúng gì mà trúng. Em thề không có nghĩ gì hết đó. Em tự nguyện mà, mắc gì nghĩ xấu cho chị.

– Thiệt không đó?

Mình làm mặt ngầu:

– Thiệt 100%. Đúng là làm ơn mắc oán, mua giùm chị không cảm ơn thì thôi, còn trách ngược lại em nữa.

Thấy mình giận, chị xoay lại cười mỉm chi, làm mình cũng nhăn răng cười lại.

– Cảm ơn hồi nãy rồi. Mà bữa nay tự nhiên…có bất ngờ, không phải…

– Ừ, ừ. Em biết rồi mà. Chị không cần phải giải thích đâu. Chị mà là con gái hư thì trên đời này làm gì còn nhỏ nào ngoan nữa.

– Hi hi, thôi đi ông tướng. Miệng ngọt quá hén, chị nghe còn thích huống chi mấy nhỏ khác.

Nghe mình rót mật vào tai, chị cười tít mắt.

– Xì..mấy nhỏ khác lết theo em thì có. Không có cửa nịnh nó đâu.

– Gì? Vậy nãy giờ là nịnh chị đó hả?

– Ax, không phải. Nãy giờ em nói thiệt.

– Hứ…

Ngồi một chút, thấy chị sắp rửa chén xong. Mình dụ khị:

– Chị..

– Hả?

– Đi công viên chơi không?

– Thôi, T vậy sao đi được.

– Có gì mà không được, em bị tay chứ có bị chân đâu.

– Mà ra công viên chi nè?

– Hóng mát. Tối ngoài đó mát lắm, gió thổi hiu hiu, em với chị đi lòng vòng chơi.

Mình vẽ ra viễn cảnh lãng mạn ngoài công viên cho chị mê.

Chị ngần ngừ một lúc rồi nói:

– Chị sợ dì dượng la..

– Không có đâu. Em khỏe rồi mà la gì không biết.

– Ừm, T lên xin dì đi. Dì cho thì đi.

Chỉ chờ có thế, mình chạy lên nói với mẹ một tiếng là xong. Sau đó lên phòng thay đồ rồi ngồi chờ chị.

Gần nửa tiếng sau mới thấy chị xuống. Tối nay chị mặc đồ khá đơn giản, quần jean lửng màu xanh bạc, kết hợp với áo thun hồng có in 2 con mèo rất dễ thương ngay trước ngực. Chị cài băng đô xanh, mái tóc đen nhánh xõa dài theo tấm lưng thon. Chị xinh quá!

Mình cùng chị thả bộ tà tà ra công viên. Nhà mình cách công viên trung tâm của tỉnh chỉ vài trăm mét, bước vài bước là tới.

Cả tuần rồi mới được ra khỏi nhà, mình vui không phải nói. Có thế này mới thấy tội cho những người bị đi tù, suốt ngày giam mình trong 4 bức tường, tự do thật xa xỉ… Mình cố hít lấy hít để không khí trong lành, tận hưởng cảm giác hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng lâu lâu vẫn không quên ngó trước ngó sau, phòng khi thằng cờ hó nào xách dao nhào tới còn thấy mà chạy cho lẹ.

Tối công viên khá đông, một số ông bà già đi tới lui tập thể dục, ghế đá trong công viên đều đã có chủ, toàn mấy cặp choai choai ngồi ôm ấp hôn hít nhau, làm mình phát thèm.

Tìm không ra chỗ ngồi, mình và chị đi vòng quanh công viên theo mấy bà cụ, coi như sẵn tiện tập thể dục một hôm. Bọn trẻ bây giờ ghê thật, ngồi ôm hôn nhau khí thế, chẳng chút ngại ngùng, ghế đá lại xếp dọc theo con đường. Mình và chị đi ngang mà bọn nó vẫn tỉnh như ruồi, âu yếm hệt trong phim. Đứa con gái còn ngồi lên đùi thằng con trai mới vãi, mình nghe lén được bọn nó xưng hô là “chồng vợ”, ôi vãi lúa…

– Mình về thôi T..

Chị đột nhiên nói nhỏ.

– Sao vậy? Vừa mới ra mà…

– Ừ, ở đây kì quá!

À, à, hiểu rồi. Nhìn mặt chị hơi đỏ lên, mình liền hiểu ra vấn đề. Chắc chị ngại khi nhìn mấy cặp trẻ ranh đóng phim. Lúc trước mình vẫn hay chở gái ra đây tâm sự, hôm nào rảnh cũng thường cùng Thanh sida lượn vào đây vài vòng, dòm ngó mấy cặp hôn hít nhau đỡ buồn, hưởng ké niềm sung sướng. Cơ mà lúc đó thấy bình thường, giờ tự dưng nhìn bọn nó chướng mắt vãi đái.

– Kệ tụi nó đi, công viên trên đây chỗ nào cũng vậy hết à! Từ từ chị sẽ quen thôi, có gì mà ngại. – Mình trấn an chị.

– Trời, chỗ nào cũng vậy hả? Gì ghê vậy?

– Ừ, hiện đại nó vậy. He he..

– Thấy ghê! Bất lịch sự thì có…

Hai người vừa đi vừa nói, thả bộ mấy vòng công viên. Mình nhường chị đi phía trong, hy sinh đi phía ngoài gần mấy cái ghế đá cho chị đỡ ngại, sẵn tiện “xem phim” luôn. Thỉnh thoảng lại có thằng, tay đang ôm ghệ hôn hít mà mắt cứ liếc liếc nhìn chị chằm chằm làm chị sợ, phải nép vào người mình. Bực quá, mình quay lại trợn mắt nhìn nó, chắc mặt mình có chất du côn cộng với tay băng trắng xóa, đầu cạo một bên để may chỗ tét, nên thằng nào thấy mình nhìn cũng lật đật quay đi nơi khác.

Đang chém gió chị tơi bời thì trời bỗng đổ mưa ào ào, mình vội kéo chị vào cái nhà hình nấm ngồi trú mưa (công viên nào mình thấy cũng có mấy cái nhà này, chả biết gọi là gì).

Lúc đầu mình và chị ngồi theo mấy băng đá xây trong nhà, nhưng một lúc sau mưa to quá, gió thổi ào ào tạt nước vào tận bên trong, sợ chị ướt mình ngồi dang rộng hai chân ra, bảo chị ngồi vào trong, mình xoay lưng ra che cho chị, lạnh vãi…

Chị không chịu, chắc ngại. Nhưng mình kêu mãi, có lẽ chị cũng lạnh quá nên đành làm theo lời mình.

Tư thế ngồi này hơi mập mờ các bác ợ, chị dù cố nhích xa mình có thể, nhưng hai chân mình dang rộng mỏi quá nên dần dần kẹp sát lại. Máu bắt đầu dồn xuống dưới, dù mình cố không nghĩ gì sâu xa, nhưng do va chạm, có một loài động vật không chân cực kỳ xấu xa bắt đầu thức giấc.

Hai tay mình gần như ôm hông chị, mũi mình chạm sát gáy chị. Tóc chị mát lạnh và thơm ơi là thơm, mình hít nhè nhẹ…

– Tóc chị thơm quá! Mới gội lúc chiều hả?

Nhận thấy không khí có phần căng thẳng, mình cố gợi chuyện.

– Ừm…

Chị gật nhẹ đầu, mái tóc lại được dịp cọ xát vào mũi mình, thơm tận óc.

Im lặng một lúc khá lâu…

Chị chợt nói:

– T lạnh không? Để chị qua bên kia ngồi cho T xích vô..

Chị vừa nói vừa nhích người, muốn đứng lên.

Mình vội đưa tay giữ chị lại.

– Không. Nãy giờ đi bộ nóng nực quá, giờ ngồi ngoài này mưa tạt cho mát!

– Phải không đó? Sao mặt T tái mét rồi kìa..

Chị xoay lại nhìn mình, do hoàn cảnh lúc này hai người ngồi sát nhau, nên khi chị quay đầu lại, môi chị suýt chạm vào môi mình. Chị hoảng hồn, lật đật quay ra trước, không nói gì thêm nữa.

Lúc này, máu liều của mình chợt nổi lên. Chép miệng nói:

– Cũng hơi lạnh, mà không lẽ em để mưa tạt ướt chị…

– Thì để chị ngồi qua bên kia, T xích vô tí..

– Cũng vậy à, xích vô mưa vẫn tạt thôi.

– Chứ biết sao giờ?

– Chị sưởi ấm cho em đi..

Mình bắt đầu lên cơn.

– Sưởi ấm sao? Chị đâu biết đâu…

Chị chưa nói dứt câu, mình đánh liều vòng hai tay ôm chặt lấy chị…

– Á…T làm gì vậy?

Chị giật mình kêu khẽ, vùng đứng lên, kéo tay mình ra.

Nhưng mình sức trâu có thừa, chị thì yếu như sên, tay mình vẫn ôm chặt chị, kéo chị ngồi xuống.

– T buông chị ra đi. Ta thấy kì lắm!

Chị vẫn cố đấy tay mình ra, mắt chị ngó qua ngó lại như sợ ai nhìn thấy.

Mưa to, cây cối ngả nghiêng, công viên vắng như chùa bà Đanh.

– Có ai đâu, người ta về hết rồi. Em lạnh quá! Cho em ôm chị một lát thôi…

Mình nói khẽ, người giả vờ run lên cho chị tin là mình đang rất lạnh.

Chị chợt ngồi yên, không đẩy mình ra nữa. Người chị run rẩy nhè nhẹ, chẳng biết vì lạnh hay vì bị mình ôm…

Tay mình xiết thật chặt, như muốn nghiền nát thân hình mỏng manh của chị ra, kéo sát chị vào ngực mình. Mặt mình nghiêng hẳn sang một bên, áp nhẹ vào tai chị. Thật chẳng biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, chỉ biết rất rất hạnh phúc… Mưa vẫn quất từng nhịp điên cuồng hung bạo trên lưng mình, nhưng dường như mình bị tê liệt rồi, chẳng còn cảm giác được gì nữa… như có như không… Mọi thứ đều tan biến… Thế giới lúc này chỉ còn lại mình và chị…không gian và thời gian chợt lắng đọng…

Mình nhắm chặt hai mắt lại để cảm nhận thật rõ mùi hương từ cơ thể chị bay đến, tóc chị bị gió thổi đung đưa nhè nhẹ trên mặt mình, cảm giác nhột nhạt khiến mình gai khắp người…nhưng thật thích..!! Mình cố tận hưởng giây phút này… mình đã chờ đợi từ rất lâu rồi…được ôm chị vào lòng… được nghe từng nhịp tim thình thịch của chị…được cảm nhận từng làn hơi ấm từ chị truyền sang người mình…quên cả lạnh lẽo…

Chị không nói gì, im lặng ngồi trong lòng mình. Chỉ có thân hình mong manh của chị ngày càng run…

– Không sao đâu. Em chỉ ôm chị một lúc thôi mà!

Mình nói nhẹ qua hơi thở.

Do miệng mình để sát tai chị, nên chị khẽ rùng mình..

– Có ai thấy nói dì dượng nghe thì chết T ơi…

Giọng chị run rẩy nhưng thật êm ái vang lên, hòa theo tiếng mưa gió như tiếng nhạc vậy. Chị chỉ lo ba mẹ mình biết thôi sao?

Mình an ủi:

– Mưa đường vắng tanh à, có ai đâu mà chị lo. Không sao đâu!

Thật sự giờ kể lại cho các bác nghe, chẳng biết có chính xác 100% không nữa. Lúc đó mình sung sướng quá, hết biết cm gì rồi, chỉ biết luôn miệng an ủi cho chị bớt lo thôi. Mấy lần muốn hôn chị, mà nghĩ đến hậu quả hôm trước, cuối cùng đành luyến tiếc không dám làm.

– T bớt lạnh chưa, buông chị ra đi…

Thêm một lúc nữa, chị nói.

– Còn lạnh lắm… Tạnh mưa em hứa sẽ buông chị ra. Ôm có chút cho ấm chứ có gì đâu, làm thấy ớn!

– Hứ…trước giờ chưa có ai ôm chị hết…T ôm còn nói vậy nữa!

Tiếng chị hơi nghẹn, bỏ mợ rồi, không lẽ chị sắp khóc..

Mình lật đật xoa dịu:

– Em giỡn mà. Hết mưa em buông chị ra liền, tại… lạnh quá!

– Chị sợ có người thấy…

– Không sao đâu mà, có ai đâu mà thấy, trời ơi…

Cả buổi tối mình ngồi ôm chị, trời vẫn mưa ào ào… Hai người cứ ra rả điệp khúc đó cho đến tận khi tạnh mưa…

Trên đường về, chị vẫn nói chuyện với mình bình thường, như chưa có gì xảy ra. Dường như có lí do chính đáng nên chị không giận mình, phải thế không nhỉ?! Hi vọng không phải…